tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ

tập làm văn Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ hãy viết thư cho một bạn học hồi ấygồm dàn bài và các bài văn mẫu chọn lọc…
Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy

Hướng dẫn lập dàn ý bài văn Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ

Khai mạc

Bạn đang xem: tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ

Thể thơ, ngày…tháng…năm…

Bạn bè…

Thân hình

a) Lý do đến thăm đầu thư.

Lý do viết thư (tưởng tượng: Ví dụ: Viết thư và xem ảnh cả lớp chụp chung….)

b) Nội dung thông báo:

Giới thiệu tên trường? (Tưởng tượng đi học lúc mấy giờ? Lý do đi học)

Tả con đường đến trường của em (so sánh trước đây và bây giờ? Thay đổi như thế nào? Cảm xúc?)

Mô tả các phòng học (Phòng vi tính? Phòng thí nghiệm? Dụng cụ, thiết bị được thay đổi như thế nào?…). Các dãy phòng: phòng giám đốc, phòng bộ phận, phòng tổ đội... (So sánh)

Tả sân trường? (so sánh xưa và nay) ? Những băng ghế? cây bàng, cây phượng ( Vẫn thế? già hay trồng cây khác?)

Miêu tả hình ảnh, sự vật gắn với kỉ niệm xưa? Những cảm xúc? Giáo viên? Bạn bè?

Gặp lại thầy? Thầy cô xưa có còn không? Giáo viên mới thế nào? (Vui mừng?). Hiệu trưởng đã nghỉ hưu hay đã qua đời?

Gặp cô giáo chủ nhiệm lớp 9A…? Cô ấy đã thay đổi như thế nào? Nhưng những gì vẫn còn đó? (Giọng nói? Đôi mắt? Nét mặt?)

Cô nhớ lại ký ức của 20 năm trước:

Bạn hỏi về thầy cũ? Hãy kể cho cô nghe về một số bạn trong lớp của em? Về công việc của anh ấy?

Tâm trạng của cô ấy thế nào?

Tình yêu của tôi thế nào?

Kết luận

Cuối thư: Thăm và chúc sức khỏe bạn?

Lời chào.

Bài văn mẫu chọn lọc – Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ

Bài văn mẫu số 1

Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy

Trăng,… tháng… năm…

Bạn Khánh thân mến!

Tôi viết thư này trước hết để hỏi bạn, dạo này bạn thế nào?

Cuộc sống của bạn thế nào? Có gì đặc biệt không? Nghe nói anh vẫn chưa có vợ, phải làm lụng vất vả, anh cũng gần 40 rồi. Dạo này anh ổn, cuộc sống rất tuyệt. Bạn có biết thành phố thứ 3 trên mặt trăng?

Tôi có một căn biệt thự ở ngoại thành trên đó, mỗi năm cuối hè tôi đều lên đó chơi với gia đình, nhắc mới nhớ, tôi lấy chồng được gần một năm rồi. Vợ tôi rất xinh, khuôn mặt không tì vết. Gia đình tôi sống rất tốt. Hiện tôi đang đi chuyên cơ riêng bay sang Vương quốc Anh để gặp gỡ các đại biểu cấp cao của Liên hợp quốc.

Cách đây 3 ngày, trên đường sang Mỹ để giải quyết một số công việc quan trọng và nhận giải Nobel Hòa bình, tôi đã dừng lại ở Hải Phòng - nơi tôi và anh trai tôi đã học ở đây khi còn nhỏ. Em về lại trường Trần Phú từ bao giờ, hôm nay trường đã được tu sửa lại khang trang hơn và được dát bạch kim khắp trường.

Không chỉ vậy, nó được đưa lên không trung, cách mặt đất 100m để mở rộng chỗ ở cho con người. Khi vào trường, tôi mới biết cô hiệu trưởng ở đây là Hiền Thảo – một trong những người bạn học cùng anh em tôi suốt bốn năm cấp hai.

Anh giờ đã khác, với cương vị hiệu trưởng, anh trưởng thành hơn, cứng rắn nhưng vẫn tràn đầy tình cảm và sự yêu thương. Anh niềm nở đón tôi, tự hào kể về những việc anh đã làm được như nâng tòa nhà lên sáu tầng, lắp thang máy, xây khu liên hợp, xây khu thể thao. bể bơi, sân bóng đá, sân bóng rổ, sân tennis, bãi gửi xe, v.v. Ngoài ra, tôi thấy một số điểm quen thuộc trong khuôn viên trường, đó là cây bông tai trước cửa lớp của tôi, nó cao hơn, to hơn.

Tôi còn nhớ lúc tôi và anh tôi đang tập thể dục, vì trời nắng nên chạy lại gốc cây này tránh nắng, đứa này tranh đứa kia, bàn tán rôm rả rồi bị cán bộ trực ban nhắc nhở hay lúc nào không hay. Hùng, Phát thi nhau trèo cây xem ai hơn ai, cuộc thi chưa kết thúc đã bị bảo vệ đuổi theo, cả hai chạy khắp trường và bị bắt vào phòng bảo vệ.

Đang xúc động bởi những hồi ức, bỗng một giọng khàn khàn nhưng đầy tình cảm gọi: “Trương Én đó hả?” Tôi ngạc nhiên và quay lại. Thì ra là anh Nguyên, Khánh. Bây giờ anh ấy trông già hơn nhiều.

Đầu anh trụi tóc, bóng loáng, rồi chợt tôi xúc động vô cùng – Có phải anh Nguyên không? Giáo viên đã dạy tôi ở đây? Trời ơi, thầy giờ già quá rồi, người đã dạy dỗ em thời cấp 2 và cũng là người đã hơn bốn chục năm cống hiến cho nền giáo dục nước nhà, nhờ có thầy mà bao thế hệ đã trưởng thành, thành rường cột, người đi xây dựng đất nước, là một người cống hiến thầm lặng… Ồ, không phải mái tóc của anh ấy đã bạc đi theo sự cống hiến đó. Khi nghĩ đến những điều này Khánh chỉ muốn khóc.

Anh ấy rất tận tụy với nghề, cống hiến hết mình. Thầy bây giờ đã là một ông già ngoài bảy mươi, cũng về thăm trường và tình cờ gặp tôi… Tôi đỡ thầy đến chiếc ghế đá đã được lắp bộ tản nhiệt nên dù hôm đó trời nóng hơn 30 độ, tôi và anh ấy tôi vẫn thoải mái ngồi nói chuyện… Tôi hỏi anh ấy rất nhiều, và cũng tự hào kể cho anh ấy nghe về những thành tích của tôi, nhưng không quên cảm ơn anh ấy vì những công lao to lớn của anh ấy.

Nhìn thầy, tôi lại nhớ đến những kỷ niệm với thầy, như lần thầy cho cả bọn kiểm tra 15 phút với một bài rất dài nhưng không làm cả lớp gục ngã, nghĩ lại tôi và thầy cùng bật cười . . Dù không muốn nhưng cuối cùng cũng phải ra về, tôi chào tạm biệt Hiền Thảo rồi hẹn gặp lại sau. Cuộc chia tay ấy thật nhiều cảm xúc, rồi tôi lên máy bay bay đi, nhìn lại tôi thấy bóng thầy mờ dần, nhỏ dần và cuối cùng khuất sau những đám mây làm tôi bồi hồi nhớ lại.
Tôi chỉ viết đến đây, cho tôi gửi lời chào đến gia đình bạn và chúc bạn luôn thành công trong mọi mặt của cuộc sống.

Bạn cũ của bạn!

Bài văn mẫu số 2

Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy

Hải Dương, ngày…tháng…năm

Tường thân mến!

Tôi chưa bao giờ nghĩ về bạn mà tôi cảm thấy ghê tởm như bây giờ. Bao cảm xúc ùa về và anh biết giây phút này chỉ có em chia sẻ cùng anh. Hôm nay em về thăm lại mái trường cấp 2 thân yêu sau hai mươi năm xa cách...

Cái nắng hè gay gắt vẫn còn vương mặc dù đã về chiều, những tia nắng vẫn vờn trên những tán cây, ngôi trường cũ hiện ra thân quen, quen thuộc và không còn trang nghiêm như xưa. nữa... Tôi lặng lẽ dạo quanh sân, nhìn từng tán cây để cảm nhận sự khác lạ trong khung cảnh đã từng quá quen thuộc này. Có lẽ, dù hai mươi năm xa cách, bao nhiêu lớp học trò đến rồi đi thì ngôi trường vẫn thế, vẫn không thay đổi trong tâm hồn mỗi người, mãi mãi...

Đến giờ tan học, em tạm trốn vào một góc khuất – Vi đoán xem, đó là đâu? Dưới cầu thang mà chúng ta thường trốn khi chơi vũng nước! Ba hồi trống vang lên làm tim tôi rung động. Lũ trẻ ùa ra từ trong lớp, hồn nhiên í ới gọi nhau, chí chóe, ríu rít trêu đùa nhau, tinh nghịch như ta ngày xưa… Áo trắng sao mà nhớ thế! Chỉ một hai năm nữa thôi, ngày chia tay, họ sẽ như ta ngày xưa, trao nhau tấm lưng trắng viết lưu bút…

Học sinh đã về. Tôi ngập ngừng nhìn lại ngôi trường. Cả sân trường rợp bóng cây xanh bỗng chốc không còn một bóng người, lại trở nên yên tĩnh. Xa xa, ở góc hồ, một cây me cao trông căng tràn nhựa sống. Tôi chợt nhận ra đó là gốc me non chúng tôi trồng năm nào, lòng chợt thấy bồi hồi. Bước lên cầu thang, tôi tìm thấy phòng học ở cuối tầng ba, nơi mà trước đây bốn mươi sáu con quỷ trong lớp tôi đã từng ở. Đây rồi, lớp học ấy, cô bạn nữ ban công quen thuộc đang ở ngay trước mặt tôi, đợi tôi bước vào và tìm kiếm hình ảnh của hai mươi năm trước. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ bàn thứ ba là của tôi, nơi tôi đã thấy mình khóc, cười và cả nói chuyện riêng. Và cách đó hai bàn, đó là chỗ của bạn, nhớ không? Thật tuyệt vời khi hai bạn có thể nói chuyện với nhau ở khoảng cách xa như vậy!

Ngày ấy, tôi không được gặp thầy cũ, chỉ còn lại những kỷ niệm thời học sinh, những buổi đọc sách dưới gốc cây phượng, những giờ kiểm tra căng thẳng, những giọt mồ hôi hồi hộp… Tất cả đều rất tốt. xa rồi mà vẫn như mới hôm qua.

Vi! Chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó! Em biết công việc ai cũng bận, nhưng em rất muốn gặp các bạn dưới những tán cây trường xưa thân yêu này để cùng nhau ôn lại kỉ niệm ngày xưa!

Hẹn gặp lại các bạn vào một ngày không xa.

Yêu!

Bạn của bạn

Nguyễn Thùy Linh

Xem thêm: Đánh giá ưu nhược điểm của giày Sneaker hot hit trên thị trường

Bài văn mẫu số 3

Tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy

Hà Nội ngày tháng năm…

Bạn Vũ thân mến!

Vậy là đã lâu lắm rồi, chúng tôi không còn là những cô cậu học trò lớp 9 hồn nhiên và không kém phần nghịch ngợm. Giờ đây, mỗi chúng tôi đều đã trưởng thành, và có lẽ cũng đã đạt được ước mơ của mình. Tôi đã không viết thư cho bạn trong một thời gian dài. Đầu thư, tôi xin gửi lời chúc sức khỏe, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống tới đồng chí và gia đình. Tôi biết bạn đã đạt được ước mơ trở thành một nhà báo, bởi vì tôi cũng đã đọc một số bài viết của bạn. Còn tôi, tôi cũng thực hiện được ước mơ trở thành doanh nhân. Mong tất cả các thành viên thân yêu của 9A5 ngày ấy sẽ đạt được ước nguyện của mình.

Vũ thân! Em luôn tâm niệm rằng, những thành quả mà chúng em có được ngày hôm nay là nhờ công lao to lớn của các thầy cô đã hết lòng dạy dỗ chúng em dưới mái trường xưa. Tuy nhiên, những bận rộn của cuộc sống đôi khi khiến tôi quên đi thầy cô, ngôi trường cũ của mình. Chúng ta có tội thật không Vũ? Và có lẽ, nếu không có một chuyến công tác tình cờ, tôi đã không nghĩ đến việc trở lại trường cũ.

Hôm ấy, vào một ngày hè, tôi thong thả đi dạo dưới hàng cây xanh mát. Tôi sẽ đến giám sát công việc tại một chi nhánh, gần ngôi trường thân yêu của chúng ta. Tôi bước từng bước, chợt thấy có gì lạ. Tôi lập tức quay sang một bên và nhìn thấy. Tất nhiên, làm thế nào nó có thể sai? Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả, rất quen thuộc khi nhìn tấm biển: “M.V. Trường trung học dân lập Lomonosov”.

Đây là ngôi trường mà chúng em đã gắn bó suốt những năm cấp hai. Tôi không kìm được xúc động bước vào trong, vẫn những bóng hình và hình ảnh quen thuộc ấy, ngôi trường của chúng tôi không có gì thay đổi nhiều, có lẽ chỉ có cây cối trên sân trường là xanh tươi và cổ kính hơn mà thôi. Tôi đang chìm đắm trong cảm xúc thì một giọng nói cất lên:

"Cậu đang làm gì ở đây?"

Đúng vậy, giọng nói của người bảo vệ già. Sau một hồi bàng hoàng, tôi vội đáp:

– Chào chú bảo vệ, trước đây cháu là học sinh của trường này, nhân tiện đi qua đây cháu muốn về thăm lại trường.

Thị vệ cười nói:

– Tôi cũng là học sinh trường này. Tôi làm bảo vệ ở đây đã hai mươi năm rồi, xin hân hạnh được biết anh?

Tôi đã trả lời:

Bạn có thể không nhớ tôi, nhưng tôi nhớ bạn rất rõ.

Rồi tôi nói chuyện rất lâu với người lính gác, kể về những kỷ niệm xưa. Tôi cứ ngỡ mình còn là một cô học trò bé nhỏ dưới mái trường này. Sau đó, tôi tiếp tục đi vào trong, lên cầu thang lên tầng hai. Đi dọc dãy hành lang, tôi lại bắt gặp cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức như hồi còn học lớp chín. Đến cửa lớp cũ, nhìn thấy tấm biển lớp 9A5, tôi như nhìn thấy hình ảnh của hai mươi năm về trước.

Trong “ngôi nhà chung” ấm cúng này, bốn mươi thành viên của lớp đã học tập, vui chơi, chia sẻ với nhau những vui buồn, những tâm tư, tình cảm của tuổi học trò hồn nhiên. sáng. Bảng đen, phấn trắng, dãy bàn, giờ học, sổ lưu bút… tất cả còn như mới, vẫn vẹn nguyên trong ký ức tôi.

À, anh còn nhớ chỗ ngồi cũ của chúng ta không? Dãy thứ 2, dãy bên trái - nơi tập trung các cây văn nghệ của lớp, là hạt nhân trong các buổi liên hoan, tổng kết cuối năm. Chiếc ghế này đã gắn bó với tôi suốt bốn năm học với biết bao kỷ niệm.

Nhiều năm học đã trôi qua, mỗi người rời trường mang theo bao kỉ niệm, chỉ vậy thôi mà lớp mình đã trở thành “kho chứa cảm xúc” của bao người rồi phải không Vũ?

Rời khỏi lớp cũ, tôi đi tiếp và dừng lại trước cửa phòng cô hiệu trưởng, tôi gõ cửa và một giọng nói quen thuộc cất lên:

- Mời vào!

Tôi mở cửa bước vào phòng. Trước mặt tôi vẫn là thầy hiệu trưởng năm xưa nhưng thời gian đã nhuộm tóc thầy bạc trắng. Tôi cung kính cúi đầu:

- Em chào anh ạ.

Thầy hiệu trưởng nói với giọng ngập ngừng:

- Xin lỗi, anh là…

"Thưa thầy, có thể thầy không nhận ra em. Vì thầy chỉ là một trong số rất nhiều học sinh của trường chúng em. Thầy không phải là người trực tiếp dạy dỗ em. Nhưng em cũng như tất cả những học sinh khác, phải cảm ơn thầy vì công lao của thầy cũng như các thầy, cô giáo đã dìu dắt chúng em dưới mái trường này, nên hôm nay ngang qua đây, em được về thăm lại mái trường, nơi đã nuôi dưỡng và chắp cánh cho những hoài bão của chúng em.

Cô hiệu trưởng vẫn nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, trìu mến như mọi khi:

– Xin cảm ơn, cảm ơn những tâm tư, tình cảm mà các bạn đã dành cho các thầy, cô giáo. Chúc các em luôn thành công trong cuộc sống, phát huy tốt những gì đã tích lũy được trong những năm tháng học tập và rèn luyện dưới mái trường này.

- Vâng thưa ngài! Em sẽ cố gắng không làm thầy thất vọng. Bây giờ tôi xin phép cô cho phép tôi đến thăm trường.

Tôi đã gặp nhiều thầy cô trước đây, khi chúng tôi còn học, các thầy cô mới ra trường, bây giờ tóc đã bạc. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tinh thần và nhiệt huyết của những con người ấy giảm sút. Trong mắt tôi, họ vẫn là những cô giáo trẻ đầy nhiệt huyết, yêu nghề.

Ngày hôm đó, tôi nhớ nhất là buổi gặp cô Tâm, cô dạy môn Toán của lớp tôi suốt hai năm cuối cấp ba. Bạn có chắc là bạn vẫn còn nhớ? Bây giờ, cô ấy đã lớn hơn nhiều nhưng cô ấy vẫn không thay đổi nhiều. Vừa nhìn thấy cô ấy, tôi lập tức chào cô ấy:

- Chúc cô một ngày tốt lành!

Có thể thầy hiệu trưởng không nhận ra cô nhưng cô thì khác, cô nhận ra mình sau một thoáng ngỡ ngàng.

– Tôi là… Tuấn phải không? Có phải Tuấn lớp 9A5 ngày xưa không?

- Dạ thưa cô, em Tuấn đây ạ!

- Sau ngần ấy thời gian, tôi đã trở thành một người trưởng thành, đĩnh đạc như thế này. Tôi đang làm gì bây giờ?

– Thưa bà, tôi đang làm phó giám đốc một công ty xuất nhập khẩu. Hôm nay nhân chuyến công tác tôi có dịp về thăm trường. Sau đó tôi và cô ấy vào phòng hội đồng để nói chuyện. Tôi chợt nhớ là mình chưa hỏi thăm sức khỏe của chị:

– Thưa bà, dạo này bà và gia đình thế nào?

- Cảm ơn, cô ấy không sao. Còn tôi thì sao? Bạn có chắc mình đã có gia đình chưa?

- Vâng thưa ba. Ah! Cô ơi, các bạn cũ lớp cô có hay về thăm cô không ạ?

– Có một số người thỉnh thoảng vẫn đến thăm cô ấy. Một số cô đã không nhìn thấy trong một thời gian.

Tôi đáp, lòng đầy tiếc nuối:

– Chúng con rất xin lỗi vì đã không thăm hỏi thầy cô thường xuyên.

– Tôi cũng biết cuộc sống của anh rất bận rộn nên tôi không trách anh. Các em không cần phải về thăm cô thường xuyên, chỉ cần các em lưu giữ trong ký ức những hình ảnh đẹp về thầy cô, về mái trường xưa là được.

- Vâng, cảm ơn.

Sau một hồi trò chuyện, tôi tạm biệt thầy ra về, lòng đầy một nỗi buồn khó tả.

Kể từ khi đến thành phố Hồ Chí Minh, bạn đã đến thăm trường của chúng tôi một lần nữa chưa? Nếu không, hãy quay lại đó ít nhất một lần. Bạn sẽ được sống lại với bao kỉ niệm, được gặp lại những người thầy kính yêu đã dạy dỗ chúng ta.

Thôi thư đã dài, tôi xin dừng bút. Hy vọng sẽ gặp lại bạn một ngày nào đó tại trường của chúng tôi.

Baitaplamvan chúc các bạn học tốt!

Xem thêm: phong trào cần vương diễn ra sôi nổi nhất ở đâu