phân tích vẻ đẹp của thúy kiều

Khi khẳng định giá trị của "Truyện Kiều", nhà thơ Chế Lan Viên đã từng ca ngợi: "Nguyễn Du viết Kiều, đất nước biến thành văn". Có thể nói Đoạn Trường Tân Thanh với những dòng lục bát tuyệt vời là niềm tự hào của nền văn học Việt Nam. Dưới ngòi bút tài hoa của Nguyễn Du, những cảnh sắc tuyệt vời của thiên nhiên, cây cối, bức tranh tâm trạng đã hiện ra tạo nên một thế giới thơ đầy sức quyến rũ. Bằng tấm lòng và sự nâng niu, trân trọng, yêu thương nhân vật một cách chân thành, ông đã để lại những rung cảm nghệ thuật trước cái đẹp sâu sắc. Đến với đoạn trích “Chị em Thúy Kiều”, một lần nữa ta hiểu thêm về nghệ thuật miêu tả tình yêu của Tố Như và tấm lòng đầy yêu thương của Nguyễn như thế nào!

“Đầu tiên, hai người phụ nữ buộc tội Nga,
…………
Bức tường đầy ong bướm.”

Bạn đang xem: phân tích vẻ đẹp của thúy kiều

Song song với nghệ thuật miêu tả cảnh vật, nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật đã đạt
Đoạn trích có kết cấu như một truyện ngắn cổ điển. Mở đầu là bốn câu giới thiệu hai chị em Thúy Vân, Thúy Kiều.

“Trước hết, hai người phụ nữ buộc tội
…………
Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”.

Hai cô con gái đầu lòng của ông bà Vương Viên bước vào trang thơ Nguyễn Du đều xinh đẹp, tươi tắn chẳng khác gì những cô gái “thành đạt”. Đoạn giới thiệu chung về hai chị em khắc họa vẻ đẹp cao quý, trong sáng từ hình thức bên ngoài đến ba tâm hồn bên trong. Thứ bậc trong gia đình cũng được Nguyễn Du thể hiện qua lời giới thiệu khá giản dị: “Chị là Thúy Kiều, em là Thúy Vân”. Đặc biệt, ông tập trung gây ấn tượng về thần thái và nhân cách của hai nàng Kiều: nhân cách thanh tao, yểu điệu như hoa mai và tâm hồn trong trắng, đức hạnh như tuyết. Hình ảnh ẩn dụ trong phép đối không chỉ diễn tả cái thần của bức tranh thiếu nữ: cả hai đều trinh trắng, trong sáng mà còn gợi cảm xúc thẩm mỹ cho người đọc về vẻ đẹp của hai chị em. Hai người họ có nhan sắc không hoàn toàn giống nhau, tuy mỗi người đẹp một cách nhưng đều là những mỹ nhân hoàn mỹ. Từ thể xác đến tâm hồn, Thúy Kiều và Thúy Vân đều đạt đến mức toàn vẹn tuyệt đối như tác giả đã nhận xét: “mười vẹn mười”. Điều này thể hiện ý thức lý tưởng hóa cao độ của nhà thơ bởi ở đời mấy ai có “mười phân vẹn mười”. Đoạn thơ không chỉ để công bố vẻ đẹp toàn bích của Thúy Vân, Thúy Kiều mà còn chứa đựng sự ngưỡng mộ về vẻ đẹp rất riêng của mỗi người.

Những ước lệ của văn học cổ đi vào ngôn từ của Nguyễn Du với biết bao tình cảm trân trọng. Lời khen chia đều cho cả hai, nét cọ muốn diễn tả “mỗi người một vẻ”. Chính vì vậy ngay sau đó nhà thơ đã tập trung khắc họa chân dung từng con người. Đầu tiên, chân dung Thuý Vân hiện ra với bốn câu thơ.

“Vân trông uy nghiêm lạ thường,
…………
Mây mất màu tóc tuyết nhường màu da”

Chỉ với bốn dòng thơ, Nguyễn Du đã khéo léo thể hiện vẻ đẹp tươi tắn, trẻ trung của người con gái tuổi trăng tròn. Ở Vân cũng khẳng định ngay từ câu thơ đầu tiên điểm vượt trội hơn hẳn: Vẻ đẹp của Vân là vẻ đẹp nhân hậu, trang nghiêm nhưng cũng là một sự “trang trọng khác người”. Rồi sau đó là sự hiện thực hóa ở khuôn mặt tròn, sáng như trăng rằm về đêm, cặp lông mày cân đối, sắc nét như con trai. Trên khuôn mặt rạng rỡ ấy là nụ cười tươi như hoa và giọng nói trong trẻo như ngọc. Hay “ngọc” ở đây ám chỉ lời nói quý như ngọc của nàng? Chỉ một từ thôi cũng đủ giúp ta nhận ra sự dịu dàng, thùy mị hiếm có của Thúy Vân. Thật tài tình! Không chỉ vậy, cô còn sở hữu một mái tóc đen óng ả, nhẹ hơn mây và làn da mịn màng, trắng hơn tuyết. Thật là một vẻ đẹp hoàn hảo, sang trọng, quý phái! Vẻ đẹp của Thuý Vân được so sánh với nét thanh tao, trong trẻo của trăng, hoa, vàng ngọc, mây tuyết,..., những báu vật tinh khiết, trong trẻo của đất trời. Chỉ cần thoáng thấy bóng dáng Vân, thoáng thấy Vân trò chuyện, chúng ta dễ dàng cảm nhận được hết sự dịu dàng, đoan trang của một cô gái đảm đang. Có lẽ, Nguyễn Du cũng rất có dụng ý khi dùng những tính từ chỉ sự đầy đặn, viên mãn để miêu tả vẻ đẹp của Thúy Vân: “đầy đặn”, “nở rộ”. Một vẻ đẹp tròn trịa của tuổi trẻ! Về mặt này, con mắt của Nguyễn Du cũng rất “thật”! Xây dựng hình tượng Thúy Vân với vẻ đẹp nhân hậu, cao quý đến mức khiến thiên nhiên, tạo vật cũng phải “chào thua”, “chào thua”, nhà thơ đã giúp ta nhận ra đó là một vẻ đẹp có sự hài hòa, bình yên với thế giới xung quanh. Ngoài giọng thơ nhẹ nhàng, êm dịu, Thúy Vân còn là hiện thân của một cuộc đời êm ấm. Từ những thông điệp nghệ thuật trên phải chăng là điềm báo về một cuộc sống bình yên, suôn sẻ, hạnh phúc trong tương lai?

Nếu như Nguyễn Du dành đôi nét tài hoa cho Thúy Vân thì với Thúy Kiều, tác giả lại dùng hết tâm sức để có thêm những nét vẽ thần tiên, trau chuốt.

“Kiều càng sắc, càng mặn
So mặt là lưng tài hơn”

Câu chuyển tiếp cho ta thấy từ sắc đến tài, Kiều hơn hẳn Thúy Vân, đó không phải là vẻ đẹp dịu dàng, nhân hậu mà trái lại vừa sắc sảo, vừa lộng lẫy, vừa mặn mà, yêu kiều, kiều diễm. Hóa ra, Thúy Vân đã rực rỡ sắc màu rồi, Thúy Kiều lại càng rực rỡ hơn. Bằng cách sử dụng đòn bẩy, Nguyễn Du đã mượn vẻ đẹp của Thúy Vân làm nền để làm nổi bật vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều, giúp người đọc tận mắt hình dung rõ hơn về chân dung nàng. Thực ra, đến với Thúy Kiều, ta thấy Nguyễn Du tả nhiều mà chỉ gợi. Anh một lần nữa chứng minh tố chất nghệ thuật của một nghệ sĩ bậc thầy. Bởi lẽ, nếu bây giờ nhà thơ cũng lặp lại trình tự miêu tả như Thúy Vân thì hóa ra vụng về quá. Đặc biệt, vẻ đẹp gợi hình của Thúy Kiều toát lên từ đôi mắt: “Thu thủy, xuân sơn”. Nguyễn Du dường như chỉ nói về đôi mắt của nàng. Đôi mắt trong, sáng, gợi tình như sóng nước mùa thu và đôi mày cong, mềm mại, thanh tú như dáng núi mùa xuân. Cách miêu tả khiến cho khi đọc vào, ta có cảm giác như có ánh sáng và tiếng sóng vỗ nhè nhẹ bên trong. Chỉ vậy thôi mà ẩn chứa biết bao điều ý nghĩa. Mắt nhìn đời, nhìn người sâu sắc. Đôi mắt dạt dào, chứa đựng nhiều cảm xúc lẫn lộn: biết yêu, biết hận, biết đau, sẻ chia,… Đôi mắt thể hiện đời sống nội tâm phong phú. Đôi mắt “tinh tú” nhưng không đẹp như đôi mắt đẹp vô hồn, vô cảm của Thúy Vân. Thì ra Nguyễn Du cố ý bỏ qua đôi mắt của Vân là vì lẽ đó. Một lần nữa, ta thấy nhà thơ đã sử dụng tối đa nghệ thuật ẩn dụ, điệp ngữ trong thơ cổ điển mang ý nghĩa tượng trưng để làm nổi bật, tạo ấn tượng về vẻ đẹp nhưng không rườm rà, phức tạp của Kiều. nhưng ngược lại giá trị biểu hiện vẫn tốt đẹp, tự nhiên. Vẻ đẹp của nàng đẹp đến nỗi: “Hoa ghen thua, liễu kém xanh”. Một lần nữa thiên nhiên được dùng để nói về vẻ đẹp của người thiếu nữ. Thiên nhiên vốn dĩ là vẻ đẹp vĩnh cửu, nhưng cũng phải “ghen tị” và “hận thù” trước một nàng Kiều “sắc sảo mặn mà”. Hoa không tươi bằng mặt nàng, liễu kém tươi bằng sức sống và sự tươi trẻ của Kiều. Nguyễn Du đã dùng biện pháp nhân cách hóa để thổi hồn vào câu thơ, làm cho ý thơ thêm sinh động và trước mắt ta là một Kiều thanh xuân thư sinh với mùa xuân đầy hoa vừa nở, liễu đến xanh. tươi. Và chính vì thế mà ta càng trăn trở hơn khi nghĩ đến tương lai cuộc đời Kiều. Với vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” Kiều sẽ sống như thế nào trong bể đời đang “Trời đất phong ba, hồng nhan đa truân”.

Lối viết miêu tả của Nguyễn Du tài hoa ở chỗ, ông không chỉ miêu tả ngoại hình để nói lên tính cách mà còn thông qua đó dự đoán số phận, cuộc đời của nhân vật. Không phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Du dùng cặp từ “thua, nhường” để tả Thúy Vân và cặp từ “ghen, ghét” để tả Thúy Kiều. Sự ảnh hưởng và tác động của vẻ đẹp hai Kiều với thiên nhiên đi theo hai hướng khác nhau. Tả Vân thanh thản như câu Kiều bao nhiêu thì khi tả Kiều, lời lẽ của Tố Như lại vương vấn bấy nhiêu. Như vậy, chỉ mười câu Kiều đã giúp ta hiểu được tình cảm sâu nặng, bao la của nhà thơ nhân đạo Nguyễn Du: ông yêu quý, trân trọng tất cả. Tuy nhiên, với Thúy Kiều đó là sự yêu thương, chăm sóc đầy lo lắng, ưu tư so với Thúy Vân. Thật vậy, trong Truyện Kiều, có lúc Nguyễn Du để nhà sư Tam Hợp dạy nàng tiên đoán về tương lai bất định của Kiều qua thơ:

“Thúy Kiều sắc sảo, khôn ngoan,
Bất hạnh là số phận của khuôn mặt đỏ.
Lại mang theo một bức thư tình,
Tôi buộc phải ép mình vào trong.
Vì vậy, những nơi nhàn nhã,
Không ngồi yên, không ngồi vững.”

Thế thái nhân tình cũng là những nét sâu sắc trong cách nhìn, cách cảm của Nguyễn Du. Miêu tả Thúy Kiều, Nguyễn Du cũng đề cao trí thông minh và tài năng của nàng, cho thấy Kiều không chỉ xinh đẹp mà còn là một cô gái có trí thông minh và tài năng bẩm sinh.

“Trí thông minh vốn là thần thánh,
…………
Thầy bói lại càng không có não."

Tài sắc của Kiều đã đạt đến mức lí tưởng. Làm thơ, vẽ tranh, ngâm thơ, phổ nhạc, cái gì Kiều cũng tỏ ra thành thạo. Đặc biệt, nàng rất sành chơi đàn hạc. Nguyễn Du lại rất công phu khi dành cho Kiều những từ: “lộc trời”, “đầy mùi”, “rác rưởi”, “ăn đứt” gợi lên sự hoàn hảo của nàng. Tài sắc của Thúy Kiều qua nét khắc họa của Nguyễn Du chỉ có thể so sánh với tài thơ tuyệt sắc của những cung nữ trong tác phẩm “Cung oán ngâm khúc” của Nguyễn Gia Thiều.

Xem thêm: tính chất nhiệt đới của khí hậu nước ta được quy định bởi

“Anh cả họ Lý,
Dáng đan của chị Vương”

Đúng là “Có thiêng phải xin một tài vẽ hai”! Một lần nữa ta hiểu vì sao Nguyễn Du không miêu tả tài sắc của Thúy Vân. Thiên nhiên đã dành cả cho Thúy Kiều, chỉ để ghen tuông và giở trò nhỏ nhen.

“Lạ thay phong cách tự trọng,
Trời xanh má hồng thói ghen”

Lời thơ, lời thơ hàm chứa sự ngợi ca, thán phục, nhưng nỗi băn khoăn, lo lắng cứ chập chờn trên từng câu chữ của Tố Như. Có lúc anh phải thốt lên:

“Có tài năng để nương tựa,
Từ tài năng được gắn với từ tai bằng một âm tiết.

Nhưng làm sao khác được, “phận trời” éo le đã giáng xuống đời Kiều rồi. Trái tim yêu thương bao la của Nguyễn Du đã không thể che chở cho Kiều trước vòng xoáy nghiệt ngã của số phận.

Đoạn trích khép lại trong bốn câu miêu tả cuộc sống sung túc, nề nếp trong tiết hạnh, mẫu mực của hai chị em Kiều.

“Phong cách rất đỏ,
…………
Bức tường đầy ong bướm.”

Vẻ đẹp chung của hai chị em được đúc kết ở cuộc sống xa hoa, giàu có. Hai cô gái họ Vương đang ở độ tuổi đẹp nhất, thơ mộng nhất của đời người, đó là tuổi dậy thì vô tư, trong sáng. Đã đến tuổi trâm anh thế phiệt, nhưng hai thiếu nữ chẳng màng đến những chuyện “bươm bướm”, tâm hồn như băng tuyết, được sống trong cảnh êm đềm của một gia đình nề nếp, nề nếp. Một lần nữa Nguyễn Du khẳng định lối sống của hai chị em Kiều. "Im lặng", "mặc ai" mới là phong cách đắt giá của người đẹp chứ không phải sự vô cảm trước những bồng bột của tuổi trẻ. Ngôn từ của Nguyễn Du rất tinh tế, không hề dửng dưng lãnh đạm!

Chỉ với hai mươi bốn câu thơ lục bát ta thấy được tài năng và sức sáng tạo bậc thầy của đại thi hào dân tộc Nguyễn Du. Ngòi bút của anh linh hoạt đến khó tin, khi thì chi tiết, khi thì chỉ lướt qua; khi tả, khi gợi, kết hợp nhuần nhuyễn tính ước lệ của sách vở và ca dao; vừa làm nghệ thuật, vừa gửi gắm tâm tư, tình cảm. Để người yêu Tố Như và nhân vật của nàng khi đến với Truyện Kiều đều cảm nhận được một ẩn ý sâu xa: ẩn sau chân dung người đẹp là tiếng nói đầy tình cảm của Đại thi hào dân tộc Nguyễn Du. .


Xem thêm:

Tham khảo các bài viết mẫu cơ bản tại chuyên mục:  https://vpc.org.vn/van-mau/co-ban/

Xem thêm: hạt nhân càng bền vững khi có

Xem các bài viết mới nhất trên FB fanpage: Thích Vạn Học