Để viết nên một kỉ niệm sâu sắc về thầy cô, mái trường thân yêu, các bạn học sinh có thể chia sẻ những kỉ niệm về thầy cô cũ, mái trường thân yêu. Đặc biệt với các em nhỏ, những kỉ niệm về mái trường tiểu học thân yêu sẽ thật khó quên. Dưới đây là một số mẫu tranh kỷ niệm trường tiểu học kỷ niệm thầy cô giáo tiểu học. Hi vọng đây sẽ là tư liệu hữu ích cho các bạn tham gia cuộc thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô, mái trường.
Bạn đang xem: những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường lớp 5
- Kỉ niệm mái trường cấp 2
Cuộc thi viết “Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô, mái trường” năm 2021 đã chính thức được phát động đến đông đảo thí sinh trên cả nước. Đây là dịp để các em học sinh bày tỏ lòng biết ơn, tri ân sâu sắc đến những người thầy đã có công dìu dắt chúng em nên người. Sau đây là tuyển tập những bài văn mẫu về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô, mái trường thân yêu dành cho học sinh tiểu học, mời các bạn tham khảo. Bạn cũng có thể tham khảo thể lệ cuộc thi chi tiết tại link dưới đây:
- Thể lệ cuộc thi viết "Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường thân yêu" năm 2020
1. Bài viết về kỉ niệm thầy cô và mái trường tiểu học
Ngay từ khi cất tiếng khóc chào đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm yêu thương vô giá mà cha mẹ dành cho mình. Không chỉ vậy, khi đến tuổi đi học, tôi đã nhận được sự yêu thương quý báu của thầy cô. Thầy cô như người cha, người mẹ thứ hai của tôi.
Bây giờ tôi là học sinh lớp 5 năm cuối cấp 3, cũng là lớp lớn nhất trường. Trong hơn bốn năm học, em đã gặp biết bao thầy cô nhưng không hiểu sao hình ảnh cô hiệu phó luôn hiện lên trong tâm trí em. Cô ấy tên là Nguyễn Thị Minh Tâm. Cô ấy có một thân hình cao, mảnh khảnh với mái tóc ngắn bồng bềnh và óng ả. Đôi mắt cô nhìn chúng tôi âu yếm cùng nụ cười tỏa nắng. Da cô ấy trắng, mịn và đẹp.
Trong câu lạc bộ năng khiếu, cô là người dạy chúng tôi các môn Luyện từ và câu và Cảm thụ văn học. Mỗi lần cô giảng bài, em rất thích thú khi được nghe giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô. Sáng thứ hai đầu tuần, cô đến trường trong tà áo dài thướt tha. Đứng trên bục giảng, cô cặn kẽ nhận xét tình hình trường, lớp trong tuần rồi ân cần dặn dò, dạy dỗ chúng em từng li từng tí bằng ánh mắt, cử chỉ đầy yêu thương. Cô như một hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp cao sang của người phụ nữ Việt Nam.
Tôi yêu cô ấy rất nhiều. Tôi và các bạn cố gắng lấy lòng cô, muốn để lại cho cô ấn tượng đặc biệt trước khi vào cấp hai.
Với em, niềm hạnh phúc lớn lao nhất là được đến trường, được sống trong vòng tay ấm áp của thầy cô và nhất là được nghe lời khuyên, lời dạy dỗ ngọt ngào của cô. Em sẽ luôn trân trọng tình cảm quý báu đó và sẽ không làm điều gì khiến anh buồn lòng.
Không chỉ riêng cô, tất cả các thầy cô giáo trong ngôi trường thân yêu này đều là những người cha, người mẹ thứ hai của em. Thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng em bay xa, bay cao đến một tương lai tươi sáng. Thầy cô như những người lái đò đưa từng thế hệ học sinh cập bến bến bờ tri thức vô tận. Chúng em sẽ luôn cố gắng học tập, rèn luyện đạo đức thật tốt, không để sự thất vọng lộ rõ trên gương mặt thầy cô.
2. Viết về thầy cô, mái trường cho học sinh tiểu học
Mái trường là ngôi nhà thứ hai của em, là nơi đã gắn bó với em trong những năm tháng qua, là nơi ghi lại những dấu ấn đáng nhớ của tuổi học trò. Ở đó, thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai của em, bạn bè được ví như anh chị em yêu thương, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Trong suốt 5 năm cắp sách đến trường, cô Mai là người em nhớ nhất, cô dạy em lớp một.
Cô có mái tóc bóng mượt, nước da trắng ngần, dáng đi thong thả, nhẹ nhàng và giọng nói truyền cảm. Mẹ luôn ân cần chỉ bảo chúng em những ngày chập chững. Cô là người dạy tôi nét chữ đầu tiên. Bây giờ tôi hiểu rằng không chỉ dạy tôi viết mà tính cách cũng bắt đầu hình thành từ những nét chữ đó.
Mỗi ngày đến lớp, tôi mong chờ những tiết học sôi nổi. Mỗi khi bạn nào trả lời đúng câu hỏi của cô sẽ được đáp lại bằng một nụ cười hiền. Trong các buổi sinh hoạt lớp, cô thường thưởng bánh kẹo xinh xinh hay đồ dùng học tập cho những bạn ngoan trong tuần.
Bây giờ tôi đã tạm xa Hà Nội để sống ở một thành phố biển xinh đẹp với bố mẹ, nhưng tôi vẫn nhớ về cô ấy. Ở ngôi trường Trần Cao Vân mà tôi đang theo học, thầy cô cũng ân cần, dạy dỗ học sinh như con ruột của mình. Nhân ngày 20-11 sắp đến, em xin cảm ơn cô đã dạy dỗ, dìu dắt em. Em sẽ luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để cô vui lòng.
3. Kỉ Niệm Trường Tiểu Học
Trong cuộc đời mỗi người có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình, tình yêu thương, những kỉ niệm đó thật thiêng liêng và đẹp đẽ. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất đối với tôi là những kỷ niệm khi còn học tiểu học.
Trường tôi ở nông thôn nên không có vẻ đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi những kỉ niệm thật ngọt ngào khi mới vào trường: cô dạy tôi nắn nót từng chữ, tay cô đan tay tôi luyện chữ, tay cô ấm áp làm sao, cô còn dạy chúng tôi múa hát, làm sao. rõ ràng giọng nói của cô ấy là. Thời gian trôi qua thật nhanh, những kỷ niệm với ngôi trường này ngày càng nhiều... Tôi vẫn nhớ như in những kỉ niệm đẹp khi được đi chơi, chơi đủ thứ trò chơi với bạn bè, nào là: đuổi bắt, nhảy dây, đánh cầu nhưng.. .Ấn tượng nhất đối với em là trò chơi bịt mắt đập niêu. Hôm đó vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn cùng lớp ra chơi. Đông quá, phải lăn lộn xem ai bắt được, cuối cùng Nam cũng bắt được. Lan lấy khăn bịt mắt Nam, các bạn chạy xung quanh, lúc này Nam không nhìn thấy gì, chỉ kịp túm lấy Nam nên chúng tôi chạy vòng quanh. Chợt thấy có một người, Nam sờ từ đầu đến tóc và khẳng định đó chính là Nga. Nam cởi khăn ra nhìn, hóa ra là một bạn học khác. Lúc này hai người đỏ mặt còn những người chơi cùng thì cười ồ lên. Chợt có tiếng nói to "Cho con chơi với!" Đó là Thanh, đứa bạn hay đùa nhất lớp tôi. Cô chạy ra khỏi lớp xung phong đi đón cô. Lan dùng khăn bịt mắt Thanh, các bạn bắt đầu trốn. Thành đứng giữa sân nhìn quanh không thấy gì nhưng hình như anh nghe thấy tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy vậy chạy qua cột cờ thì dừng lại, đứng sang một bên. Thanh lao vào bắt, ai ngờ Thanh dính luôn vào cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thanh cũng ôm mặt cười. Tiếng trống tùng báo hiệu đã đến giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã kết thúc. Trong lớp, các bạn đều dùng vở, sách để quạt mát. Đó là kỉ niệm sâu sắc nhất đối với tôi dưới mái trường này.
Xem thêm: thắng lợi của phong trào giải phóng dân tộc ở châu á và châu phi sau chiến tranh thế giới thứ hai đã
Dù bây giờ đã học cấp 2 nhưng tôi vẫn nhớ như in kỉ niệm hồn nhiên ấy. Nhớ lại để thấy trường tiểu học đẹp biết bao và đó sẽ là kỉ niệm theo tôi suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.
4. Những kỉ niệm về thầy cô và mái trường tiểu học
Mái trường tiểu học…… – Ngôi nhà thứ hai của em. Nơi đây đã để lại trong tôi những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Chính trong ngôi nhà này, ban giám hiệu là cha mẹ, bạn bè, đồng nghiệp là anh em gắn bó như máu thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó quên.
Trong suốt những năm tháng giảng dạy tại một ngôi trường nào đó, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng về một người thầy mà mình yêu quý nhất. Những người để lại cho ta những kinh nghiệm cả đời hay vực ta dậy khỏi khó khăn hay đơn giản là giảng giải sâu sắc, góp ý không thể quên. Tôi cũng vậy, trong suốt 4 năm dạy học ở trường Tiểu học....., người tôi nhớ nhất là cô giáo Trần Thị Vân - Hiệu trưởng trường Tiểu học...... Ngày đầu tiên tôi trở lại trường với bao bỡ ngỡ , người đầu tiên tôi từng gặp. được tiếp xúc là cô ấy. Phong thái điềm tĩnh của cô ấy khi chúng tôi gặp nhau lần đầu vẫn còn mới mẻ trong tâm trí tôi. Cô cười rạng rỡ. Khi cô ấy quyết định chuyển đến, cô ấy dường như coi chúng tôi như một gia đình – Một hội đồng giáo viên. Cô biết và hiểu tâm lý của những giáo viên đến công tác ở ngôi trường mới. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, nhưng nó chỉ được phép trong khuôn khổ của nghề dạy học, đứng trên bục giảng. Sự nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi nhìn thấy ở cô ấy. Cô ây la ngươi nghiêm khăc! Vì những sai lầm mà một giáo viên có trình độ, hiểu biết không nên mắc phải. Đó là trong lớp học, trong các cuộc họp, trong Hội đồng trường. Và trong cuộc sống hàng ngày, khi gặp khó khăn. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là "Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì". Mọi thứ dường như đều ổn khi có cô ấy ở bên cạnh. Những lời khuyên, giải pháp hay đơn giản là sự khích lệ của cô ấy luôn mang lại kết quả ngoài sức tưởng tượng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối mặt. Xin dạy chúng con biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã vì cuộc đời không phải là một chuỗi bằng phẳng êm ả mà nó có nhiều khúc ngoặt.
Cô còn dạy chúng tôi biết yêu thương, sẻ chia với những mảnh đời bất hạnh. Đồng cảm với những học sinh có hoàn cảnh khó khăn, kém may mắn trong cuộc sống. Trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách, từng bài văn và cả bài làm của học sinh trên lớp.
Tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn vì không chỉ là người thầy, người đồng nghiệp hiện nay của cô mà còn là học trò của cô trong suốt những năm tôi còn là học sinh tiểu học của ngôi trường làng. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà đám học sinh lớp tôi được nhận hồi đó. Những ngày xa mái trường tiểu học năm ấy tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ bên cô và những ngôi trường tiểu học khối 2, 3, 4…… Không chỉ cô mà tất cả thầy cô chúng tôi, những ngày tháng ấy tất cả đều tạo nên những điều đẹp đẽ nhất để làm cho tuổi thơ và năm học của tôi trở nên đáng nhớ.
Cho đến hôm nay, sau gần 30 năm trở lại mái trường quê hương. Tôi may mắn được gặp lại cô, không phải với tư cách là học trò cũ mà với tư cách là nhân viên của cô. Tôi nhớ rất rõ ngày ấy cô thường nói: Làm cô giáo vất vả, khó khăn nhưng ấm áp em ạ. Đúng vậy, thưa bà. Bây giờ tôi đã đủ lớn để hiểu rằng ngày mai của tôi có được như ngày hôm nay là nhờ công lao của những người thầy, người cô như Trần Thị Vân.
Tôi luôn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến cô, người luôn hết lòng vì học sinh của mình bằng tình cảm trọn vẹn nhất.. Tôi sẽ mãi nhớ về cô như một bến đỗ bình yên, một điểm tựa tinh thần vững chắc để vững bước trên đường đời đầy gian nan và thử thách . Noi gương cô, tôi thầm hứa với mình sẽ luôn vững vàng chèo lái con thuyền tri thức sang sông.
5. Cảm nghĩ về mái trường tiểu học thân yêu
Đối với mỗi người, mái ấm là tổ ấm yêu thương. Có biết bao người thân đã vun đắp cho hạnh phúc của chúng ta. Nhưng còn một ngôi nhà khác, ngôi nhà ghi dấu tuổi thơ sôi nổi, háo hức của tuổi thơ chúng tôi. Nó ôm ấp biết bao kỉ niệm về tình thầy trò, tình bạn. Nó chắp cánh cho những ước mơ của chúng em bay đến chân trời trí tuệ! Ngôi nhà ấy, là ngôi trường nơi mỗi sáng, mỗi chiều đều vang tiếng học trò của chúng em! Với em, ngôi trường Trạng nguyên Toán học LTV nơi em đã từng gắn bó mãi mãi là một vẻ đẹp thiêng liêng, một vẻ đẹp thiêng liêng trong cuộc đời em!
Đó là trường học của tôi! Trường nằm trên đường ….., thuộc…… Cổng trường trang nghiêm mang tên LTV mở về hướng Nam. Cả sân trường phủ một màu xanh. Chiếc xà cừ vạm vỡ vươn cánh tay vạm vỡ, với vẻ trầm tư, hồi tưởng. Những cây phượng vàng có thân hình xù xì như một ông già già vươn những cành lớn với những chiếc lá dày bé xíu bên trên để những đốm nắng có thể nhìn xuyên qua như những con mắt tinh nghịch. Hàng Bàng đứng trang nghiêm đứng trước lớp xòe những chiếc lá to làm thành những chiếc ô lớn như yêu thương, che chở. Và ở nơi đó, mỗi lớp học như một mái nhà thân thương! Không biết từ bao giờ mà tôi yêu mến và gắn bó với ngôi trường đến vậy! Ngôi trường bây giờ như thế, dang rộng vòng tay đón chúng tôi mỗi sáng, mỗi chiều. Và cứ như thế, ngôi trường là ngôi nhà thân thương của tuổi thơ tôi! Đã bao lần ngồi trong lớp nhìn ra cả sân trường, trong lòng biết bao cảm xúc. Nhìn ghế đá im lìm dưới bóng mát sân trường như chờ, như nhớ, như chờ. cuộc đời rộng lớn với bao khát vọng. Phải chăng ở nơi đây có biết bao thầy cô đã gắn bó tuổi thanh xuân với tình yêu tuổi thơ để rồi phải chia tay nơi đây với bao nỗi nhớ! Cũng chính tại ngôi trường thân yêu này, tuổi thơ như tôi đã được yêu thương, được lớn lên. Tôi thầm nghĩ, ở nơi đây, từng gốc cây, từng chiếc lá đều được nuôi dưỡng bằng niềm hi vọng về thầy cô và những kỉ niệm mãi mãi xanh tươi. Trường tôi thật đẹp! ai cũng thấy vậy. Riêng tôi, ngôi trường của tôi vẫn mang một vẻ đẹp thiêng liêng bởi ở nơi đây mọi thứ đều lấp lánh một linh hồn. Những viên phấn trắng trong bàn tay thầy đã dẫn đường cho bao thế hệ nối tiếp nhau lớn lên, để rồi từ nơi đây bao thế hệ cùng nhau xây dựng vẻ đẹp cho đời. Lời dạy của thầy cô không đi vào không gian rộng lớn mà đi vào tâm hồn. Đây là những lời nhắc nhở, động viên, tin tưởng. Thầy cô đã truyền lại cho chúng em không chỉ kiến thức, không chỉ truyền thống văn hóa của dân tộc mình, một dân tộc đã đổ mồ hôi và xương máu gìn giữ và xây dựng nên đất nước này, một dân tộc mà trang sử nào cũng nghe kể. nguyện cứu nước. Tiếng trống trường như tiếng gọi của lòng người, bồi hồi, xao xuyến. Giờ đây, ở nơi phương trời xa của Tổ quốc thân yêu, có biết bao trái tim đang ngày đêm nghĩ về quê hương với hình ảnh mái trường thân yêu này. Ngày mai, ngôi trường này sẽ khác. Những cánh cửa, bàn ghế và những lá thư mang tên bạn bè của tôi, tất cả sẽ không còn nữa. Trường em rồi sẽ khác, sẽ xây lại từ cổng, hàng rào, rồi tường vôi sẽ sáng hơn, rồi cành lá sân trường sẽ um tùm hơn Nhưng trong lòng em, ngôi trường thân yêu sẽ không mất đi, bởi vì nó gắn liền với tình thầy trò, tình bạn thiêng liêng lắm!
Vui lòng tham khảo các thông tin hữu ích khác trên mục Tài liệu của Allavida.org.
Thể loại: Wiki
Thuộc về Tất cảAvida.Org
Xem thêm: he got down to writing the letter as soon as he returned from his walk
Bình luận