Đóng vai chú bộ đội lái ô tô và kể lại bài thơ Tiểu đoàn không kính không chỉ giúp bé nhớ lại nội dung đặc sắc của bài thơ mà còn cảm nhận được ý thức trong sáng, dũng cảm của các chú bộ đội. Sự xuất hiện kỳ lạ của những chiếc xe không kính.
Bạn đang xem: đóng vai người lính kể lại bài thơ về tiểu đội xe không kính
Đề tài: Hãy đóng vai chú bộ đội lái ô tô và kể lại bài thơ về tiểu đội ô tô không kính.
Mục lục bài viết:
1. Lập dàn ý
2. Bài mẫu số 1
3. Bài mẫu số 2
4. Bài mẫu số 3
Hãy đóng vai chú bộ đội lái ô tô và kể lại bài thơ về tiểu đội ô tô không kính.
I. Lập dàn ý Đóng vai chú bộ đội lái ô tô và kể lại bài thơ Tiểu đội xe không kính (Chuẩn)
1. Mở bài
Hãy đóng vai chú bộ đội lái ô tô kể lại câu chuyện.
2. Cơ thể
– Nói về những chiếc xe không kính tiêu biểu trên chiến trường.
+ Hình ảnh xe độc đáo: xe không kiếng, không đèn, không mui, cốp xước.
+ Nguyên nhân chủ yếu do bom giật, bom rung làm vỡ kính.
=> Sự tàn phá của chiến tranh.
– Nhớ lại những năm tháng chiến đấu trên chiến trường thảm khốc.
+ Khó khăn, vất vả khi xe không có kính.
+ Cách người lính đối phó với khó khăn.
+ Tình đồng chí thân thiết giữa những người lính lái xe.
+ Mục tiêu, lí tưởng chiến đấu cao cả của người lính.
3. Kết luận
Bày tỏ cảm xúc và suy ngẫm về những năm tháng gian khổ trên chiến trường.
II. Bài văn mẫu Là chiến sĩ lái xe kể lại bài thơ Tiểu đoàn không kính.
TÔI.
Tôi nhập ngũ năm 1964 và là lái xe trên tuyến đường Trường Sơn. Ngày ấy, đất nước ta đang trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, còn neo người, hiểm nguy nhưng ta và những chiếc xe không kính vẫn luôn ngời sáng, yêu đời, thể hiện niềm tin tất thắng.
Những chiếc xe của chúng tôi được ngụy trang kỹ lưỡng, nhưng tiếc là chúng vẫn bị hư hỏng đến mức không có kính ở phía trước buồng lái. Vốn dĩ xe nào chẳng có kính, nhưng sự khốc liệt của chiến trường, bom giật, bom rung cũng phải vỡ, xe nào mà tốt. Chiếc không bể kiếng không bể đèn, chiếc không bể đèn nóc, đầy vết xước. Đó là chiến tranh, nó là hủy diệt.
Không có kính, chúng tôi - những người lính phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Gió thổi thì cay mắt, ôm thì bụi bay, mặt mũi ai cũng lấm lem, nhem nhuốc. Và thế là chúng tôi gọi đùa nhau là người yêu cũ. Ngày nắng thì không sao, ngày mưa thì ngồi trong xe khác hẳn bên ngoài. Nhớ chuyện Duật Khoan đăng thơ thành thơ:
“Không có kính thì ướt áo
Mưa rồi, ngoài trời mưa to"
Và sau đó tất cả mọi người cười. Bụi? Cơn mưa? Chúng tôi không quản ngại khó khăn, neo đậu nơi chiến trường. Cái hay nữa là không cần đeo kính, ngồi trong buồng lái thoáng, vừa lái xe vừa thong thả ngắm trời đất, ngắm một cách chân thực nhất. Còn gì tuyệt vời hơn khi được hòa mình vào thiên nhiên, đất trời. Dù mưa hay nắng, miễn là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ. Dù trời mưa to, gió lớn, quần áo vẫn ướt như tắm mưa. Tôi không cần ngồi trong buồng lái để chạy thêm trăm cây số nữa mà gió không khô lắm.
Những chiếc xe không kính trở thành một đội, anh em lái xe trở thành đồng đội của nhau, đi đâu cũng gặp bạn bè. Chỉ một cái bắt tay qua tấm kính vỡ: "Chào đồng chí!" rằng chúng ta ràng buộc với nhau. Rồi những lúc nghỉ ngơi, lập bếp Hoàng Cầm ngay trong rừng, cùng nhau nấu cơm, chia bát đũa, thành một gia đình. Mệt quá, mỗi người mắc võng lên cây cao ngủ, chợp mắt một lúc rồi lại tiếp tục cuốc bộ. Cuộc sống nơi chiến trường là thế, cùng nhau vượt qua neo đậu, thiếu thốn, vượt qua mưa bom, bão đạn. Bom đạn có thể phá hủy chiếc xe nhưng không ngăn được bước chân của chúng ta. Hơi thở chiến đấu vẫn còn và những chuyến xe sẽ tiếp tục vượt tuyến đường Trường Sơn để vào miền Nam đẫm máu.
Chính vì ý thức kiên cường, kiêu hãnh và kiên cường ấy mà người ta gọi chúng tôi là trái tim của những chiếc xe không kính. Dù thiếu thốn đủ thứ, chiếc xe không kính vẫn chạy vì trái tim vẫn sống và tràn đầy nhiệt huyết.
2. Đóng vai chú bộ đội lái xe kể lại bài thơ Tiểu đội xe không kính mẫu 2 (Chuẩn)
Dọc theo con đường Trường Sơn đầy bom đạn, anh em chúng tôi - những người lính lái xe ngày ấy đều là những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết và sức trẻ. Khi đó, đối với chúng tôi, những chiếc xe không kính là người trợ lý, người bạn đồng hành của chúng tôi, chúng tôi không trách họ mà ngược lại, chúng tôi cũng rất nể và sáng dạ với những chiếc xe không kính.
Không phải xe không kính mới ra đời mà do bom đạn chiến trường quá thảm khốc, từng trận mưa bom rung chuyển cả thế giới, không một chiếc xe có kính nào chịu nổi. Với lính lái ô tô như tôi, kính cũng được, không có cũng không sao. Càng thư giãn, chúng ta càng hòa mình vào thiên nhiên, ngắm nhìn bầu trời trong xanh và những con đường, hoa lá, cỏ cây. Dường như gió, sao, cánh chim đều ùa vào buồng lái. Vào những đêm đầy sao, tôi lái xe với cảm giác như đang đi giữa bầu trời tự do, cảm giác đó thật lạ, thật khó tả. Chúng tôi những người dũng cảm nhìn về phía trước.
Tất nhiên không có kính thì không tránh được bụi, bụi đường rừng đã chói mắt rồi, tóc đã bạc trắng rồi. Tôi nhớ mấy ông giáo sư văn, nhìn nhau ôm bụng cười: “Trông ta có giống người già không?”. Nhưng không cần lo, không cần tắm, cùng lắm chúng tôi châm thuốc hút và cười vào mặt nhau đầy bụi bặm. Khi lái xe trong trời mưa to, bạn có nghĩ rằng chúng ta phải nghỉ dưới mưa không? Không, trời càng mưa tôi càng phải chạy, chạy cho mát và trên hết là phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Áo ướt áo khô, chỉ cần chạy xe vài trăm cây số mà gió thổi, áo sẽ khô mà không cần giặt hay sấy.
Đó không chỉ là một hoặc hai chiếc xe không kính, đó là cả một đội. Những người lính lái xe chúng tôi đã ở rất gần. Gặp nhau ngoài đường, tình cờ bắt tay nhau qua ô kính vỡ: “Chào đồng chí”, “Khỏe không?”… Đường còn dài, có lúc nghỉ ngơi, ăn uống cũng phải nhường nhịn. chiếc xe nguội đi. Mỗi người một việc, bới bếp Hoàng Cầm, kiếm củi, nấu cơm, đến giờ ăn thì chia bát đũa, như người một nhà. Nghỉ ngơi không khó với người lính lái xe, an toàn nhất là mắc võng ngủ trên cây, giữa đường. Càng đi, tôi càng thấy bầu trời xanh, niềm tin và kỳ vọng ở ngay trước mắt. Trải qua bom đạn đường dài, dù xe không kính, không đèn, không mui, thùng xe trầy xước nhưng xe và các chiến sĩ lái xe vẫn cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Xe dù thiếu thốn đủ thứ nhưng vẫn chạy trên đường bởi nó mang trong mình một trái tim người lính, một lòng hướng về miền Nam ruột thịt, hướng về hòa bình, độc lập dân tộc.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ những đồng đội lái xe cùng mình, nhớ từng chiếc xe không kính. Những năm tháng khó khăn ấy đã qua đi, có cả niềm vui và nỗi buồn. Không dễ gì có được hòa bình và tự do như ngày hôm nay. Vì vậy, tôi mong thế hệ trẻ ý thức được điều đó mà quyết tâm giữ gìn, bảo vệ nền độc lập của dân tộc.
3. Đóng vai chú bộ đội lái xe và kể lại bài thơ Tiểu đội xe không kính mẫu 3 (Chuẩn)
Tôi từng là người lính lái xe ô tô, tham gia chiến đấu trên tuyến đường Trường Sơn trong những năm tháng kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Đến bây giờ, khi nghĩ lại những năm tháng hào hùng đã qua, tôi lại muốn ngồi vào buồng lái lái những chiếc xe không kính băng qua làn mưa bom, đạn lạc.
Nhận nhiệm vụ lái xe chở hàng cơ yếu chi viện cho tiền tuyến miền Nam, tôi nhận thấy đây là nhiệm vụ hết sức quan trọng. Có rất nhiều người cùng chung sứ mệnh với tôi và chúng tôi được gọi là “Đội Xe Không Kính”. Sở dĩ có tên này vì chúng tôi là tài xế, lái ô tô không kính mà sao không có kính, đơn giản vì bom giật, bom rung khủng khiếp, kính vỡ. Ai nói không có kính thì không lái được ô tô, thì ô tô chỉ cần máy hoạt động và tài xế là có thể chở đủ thứ.
Ngồi trong buồng lái mà cứ như ngồi ngoài trời, thoáng đãng và nhàn nhã, tự dưng thấy kính chỉ thêm phiền. Xe có kính thỉnh thoảng bị mờ, khi bẩn phải lau, lau. Không cần đeo kính, chúng tôi có cảm giác như đang hòa mình vào khung cảnh trên đường, cảm giác lái chân thực và sống động biết bao. Tôi cứ nhìn đất, nhìn trời, thẳng về phía trước. Gió, ánh sao, tiếng chim và con đường, tất cả ùa vào buồng lái.
Xe không kính bám bụi lắm, tóc xịt bạc phơ nhưng không sao, mặt mũi lấm lem cũng góp vui cho mọi người. Một người bạn đùa: "Gôm xịt tóc trắng như ông già". Cả đám phá lên cười. Châm điếu thuốc, cùng nhau cười, đó là niềm vui của người lính lái xe. Lái xe không kính, chúng tôi lái xe với thái độ cẩu thả, mưa nắng không kể, ướt áo rồi gió thổi khô áo, xe cứ lao đi không ngừng, để rồi chúng tôi sớm vào Nam. Chúng tôi phóng xe từ trong bom xuống, như đi ra khỏi ranh giới sinh tử, nhìn thấy bạn bè ai cũng hớn hở vui mừng, chưa kịp kể chuyện, đã ôm chầm lấy nhau mà vội bắt tay nhau bước qua. đống đổ nát. cửa sổ: “Chúc đồng chí lên đường bình an!” Khi nghỉ ngơi, đổ xăng cho xe, anh em cùng nhau dọn dẹp bếp núc, nhóm lửa nấu cơm. Chung bát đũa, coi nhau như người trong nhà, tự nhủ lòng nghỉ ngơi một lát rồi lại lên đường vì miền Nam đang chờ. Rồi những chiếc xe không kính không chỉ thiếu kính mà còn không có đèn, không mui, cốp trầy xước. Tuy nhiên, chiếc xe vẫn cùng bộ đội hướng về Nam mà chạy.
Phải thừa nhận rằng tấm lòng, ý chí và sự kỳ vọng của những người lính lái xe chúng tôi lúc đó chỉ hướng vào Nam, chỉ cần chúng tôi còn sống, xe sẽ tiếp tục đi. Nhớ đồng đội ơi, hỡi những chiếc xe không kính...
--KẾT THÚC--
https://thuthuat.taimienphi.vn/dong-vai-nguoi-linh-lai-xe-ke-lai-bai-tho-ve-tieu-doi-xe-khong-kinh-69342n
Để rèn luyện tốt hơn kĩ năng phân tích hình ảnh rực rỡ trong bài thơ, âm điệu, giọng điệu của bài thơ, các em có thể tham khảo một số bài soạn sau: Phân tích khổ thơ 1 2 Bài thơ về tiểu đội xe không kính Phân tích hình ảnh người lính lái xe trong bài thơ về tiểu đội xe không kính, Phân tích đoạn thơ trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính Phân tích khổ thơ 6 Bài thơ tiểu đội xe không kính.
Xem thêm các bài viết hay về Hỏi đáp văn học
Xem thêm: thế nào là khai báo biến mảng gián tiếp
xem chi tiết về Đóng vai chú bộ đội lái xe kể lại Bài thơ về tiểu đội xe không kính
Đóng vai chú bộ đội lái ô tô và kể lại bài thơ về tiểu đội xe không kính
Hình ảnh về: Đóng vai chú bộ đội lái ô tô kể lại bài thơ về tiểu đội xe không kính
Video về: Đóng vai chú bộ đội lái ô tô kể lại bài thơ về tiểu đội xe không kính
Wiki nhập vai lính lái xe kể lại Bài thơ về tiểu đội xe tăng không kính
Đóng vai chú bộ đội lái ô tô kể lại bài thơ về tiểu đội xe không kính -
Đóng vai chú bộ đội lái ô tô và kể lại bài thơ Tiểu đoàn không kính không chỉ giúp bé nhớ lại nội dung đặc sắc của bài thơ mà còn cảm nhận được ý thức trong sáng, dũng cảm của các chú bộ đội. Sự xuất hiện kỳ lạ của những chiếc xe không kính.
Đề tài: Hãy đóng vai chú bộ đội lái ô tô và kể lại bài thơ về tiểu đội ô tô không kính.
Mục lục bài viết:
1. Lập dàn ý
2. Bài mẫu số 1
3. Bài mẫu số 2
4. Bài mẫu số 3
Hãy đóng vai chú bộ đội lái ô tô và kể lại bài thơ về tiểu đội ô tô không kính.
I. Lập dàn ý Đóng vai chú bộ đội lái ô tô và kể lại bài thơ Tiểu đội xe không kính (Chuẩn)
1. Mở bài
Hãy đóng vai chú bộ đội lái ô tô kể lại câu chuyện.
2. Cơ thể
– Nói về những chiếc xe không kính tiêu biểu trên chiến trường.
+ Hình ảnh xe độc đáo: xe không kiếng, không đèn, không mui, cốp xước.
+ Nguyên nhân chủ yếu do bom giật, bom rung làm vỡ kính.
=> Sự tàn phá của chiến tranh.
– Nhớ lại những năm tháng chiến đấu trên chiến trường thảm khốc.
+ Khó khăn, vất vả khi xe không có kính.
+ Cách người lính đối phó với khó khăn.
+ Tình đồng chí thân thiết giữa những người lính lái xe.
+ Mục tiêu, lí tưởng chiến đấu cao cả của người lính.
3. Kết luận
Bày tỏ cảm xúc và suy ngẫm về những năm tháng gian khổ trên chiến trường.
II. Bài văn mẫu Là chiến sĩ lái xe kể lại bài thơ Tiểu đoàn không kính.
TÔI.
Tôi nhập ngũ năm 1964 và là lái xe trên tuyến đường Trường Sơn. Ngày ấy, đất nước ta đang trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, còn neo người, hiểm nguy nhưng ta và những chiếc xe không kính vẫn luôn ngời sáng, yêu đời, thể hiện niềm tin tất thắng.
Những chiếc xe của chúng tôi được ngụy trang kỹ lưỡng, nhưng tiếc là chúng vẫn bị hư hỏng đến mức không có kính ở phía trước buồng lái. Vốn dĩ xe nào chẳng có kính, nhưng sự khốc liệt của chiến trường, bom giật, bom rung cũng phải vỡ, xe nào mà tốt. Chiếc không bể kiếng không bể đèn, chiếc không bể đèn nóc, đầy vết xước. Đó là chiến tranh, nó là hủy diệt.
Không có kính, chúng tôi - những người lính phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Gió thổi thì cay mắt, ôm thì bụi bay, mặt mũi ai cũng lấm lem, nhem nhuốc. Và thế là chúng tôi gọi đùa nhau là người yêu cũ. Ngày nắng thì không sao, ngày mưa thì ngồi trong xe khác hẳn bên ngoài. Nhớ chuyện Duật Khoan đăng thơ thành thơ:
“Không có kính thì ướt áo
Mưa rồi, ngoài trời mưa to"
Và sau đó tất cả mọi người cười. Bụi? Cơn mưa? Chúng tôi không quản ngại khó khăn, neo đậu nơi chiến trường. Cái hay nữa là không cần đeo kính, ngồi trong buồng lái thoáng, vừa lái xe vừa thong thả ngắm trời đất, ngắm một cách chân thực nhất. Còn gì tuyệt vời hơn khi được hòa mình vào thiên nhiên, đất trời. Dù mưa hay nắng, miễn là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ. Dù trời mưa to, gió lớn, quần áo vẫn ướt như tắm mưa. Tôi không cần ngồi trong buồng lái để chạy thêm trăm cây số nữa mà gió không khô lắm.
Những chiếc xe không kính trở thành một đội, anh em lái xe trở thành đồng đội của nhau, đi đâu cũng gặp bạn bè. Chỉ một cái bắt tay qua tấm kính vỡ: "Chào đồng chí!" rằng chúng ta ràng buộc với nhau. Rồi những lúc nghỉ ngơi, lập bếp Hoàng Cầm ngay trong rừng, cùng nhau nấu cơm, chia bát đũa, thành một gia đình. Mệt quá, mỗi người mắc võng lên cây cao ngủ, chợp mắt một lúc rồi lại tiếp tục cuốc bộ. Cuộc sống nơi chiến trường là thế, cùng nhau vượt qua neo đậu, thiếu thốn, vượt qua mưa bom, bão đạn. Bom đạn có thể phá hủy chiếc xe nhưng không ngăn được bước chân của chúng ta. Hơi thở chiến đấu vẫn còn và những chuyến xe sẽ tiếp tục vượt tuyến đường Trường Sơn để vào miền Nam đẫm máu.
Chính vì ý thức kiên cường, kiêu hãnh và kiên cường ấy mà người ta gọi chúng tôi là trái tim của những chiếc xe không kính. Dù thiếu thốn đủ thứ, chiếc xe không kính vẫn chạy vì trái tim vẫn sống và tràn đầy nhiệt huyết.
2. Đóng vai chú bộ đội lái xe kể lại bài thơ Tiểu đội xe không kính mẫu 2 (Chuẩn)
Dọc theo con đường Trường Sơn đầy bom đạn, anh em chúng tôi - những người lính lái xe ngày ấy đều là những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết và sức trẻ. Khi đó, đối với chúng tôi, những chiếc xe không kính là người trợ lý, người bạn đồng hành của chúng tôi, chúng tôi không trách họ mà ngược lại, chúng tôi cũng rất nể và sáng dạ với những chiếc xe không kính.
Không phải xe không kính mới ra đời mà do bom đạn chiến trường quá thảm khốc, từng trận mưa bom rung chuyển cả thế giới, không một chiếc xe có kính nào chịu nổi. Với lính lái ô tô như tôi, kính cũng được, không có cũng không sao. Càng thư giãn, chúng ta càng hòa mình vào thiên nhiên, ngắm nhìn bầu trời trong xanh và những con đường, hoa lá, cỏ cây. Dường như gió, sao, cánh chim đều ùa vào buồng lái. Vào những đêm đầy sao, tôi lái xe với cảm giác như đang đi giữa bầu trời tự do, cảm giác đó thật lạ, thật khó tả. Chúng tôi những người dũng cảm nhìn về phía trước.
Tất nhiên không có kính thì không tránh được bụi, bụi đường rừng đã chói mắt rồi, tóc đã bạc trắng rồi. Tôi nhớ mấy ông giáo sư văn, nhìn nhau ôm bụng cười: “Trông ta có giống người già không?”. Nhưng không cần lo, không cần tắm, cùng lắm chúng tôi châm thuốc hút và cười vào mặt nhau đầy bụi bặm. Khi lái xe trong trời mưa to, bạn có nghĩ rằng chúng ta phải nghỉ dưới mưa không? Không, trời càng mưa tôi càng phải chạy, chạy cho mát và trên hết là phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Áo ướt áo khô, chỉ cần chạy xe vài trăm cây số mà gió thổi, áo sẽ khô mà không cần giặt hay sấy.
Đó không chỉ là một hoặc hai chiếc xe không kính, đó là cả một đội. Những người lính lái xe chúng tôi đã ở rất gần. Gặp nhau ngoài đường, tình cờ bắt tay nhau qua ô kính vỡ: “Chào đồng chí”, “Khỏe không?”… Đường còn dài, có lúc nghỉ ngơi, ăn uống cũng phải nhường nhịn. chiếc xe nguội đi. Mỗi người một việc, bới bếp Hoàng Cầm, kiếm củi, nấu cơm, đến giờ ăn thì chia bát đũa, như người một nhà. Nghỉ ngơi không khó với người lính lái xe, an toàn nhất là mắc võng ngủ trên cây, giữa đường. Càng đi, tôi càng thấy bầu trời xanh, niềm tin và kỳ vọng ở ngay trước mắt. Trải qua bom đạn đường dài, dù xe không kính, không đèn, không mui, thùng xe trầy xước nhưng xe và các chiến sĩ lái xe vẫn cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Xe dù thiếu thốn đủ thứ nhưng vẫn chạy trên đường bởi nó mang trong mình một trái tim người lính, một lòng hướng về miền Nam ruột thịt, hướng về hòa bình, độc lập dân tộc.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ những đồng đội lái xe cùng mình, nhớ từng chiếc xe không kính. Những năm tháng khó khăn ấy đã qua đi, có cả niềm vui và nỗi buồn. Không dễ gì có được hòa bình và tự do như ngày hôm nay. Vì vậy, tôi mong thế hệ trẻ ý thức được điều đó mà quyết tâm giữ gìn, bảo vệ nền độc lập của dân tộc.
3. Đóng vai chú bộ đội lái xe và kể lại bài thơ Tiểu đội xe không kính mẫu 3 (Chuẩn)
Tôi từng là người lính lái xe ô tô, tham gia chiến đấu trên tuyến đường Trường Sơn trong những năm tháng kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Đến bây giờ, khi nghĩ lại những năm tháng hào hùng đã qua, tôi lại muốn ngồi vào buồng lái lái những chiếc xe không kính băng qua làn mưa bom, đạn lạc.
Nhận nhiệm vụ lái xe chở hàng cơ yếu chi viện cho tiền tuyến miền Nam, tôi nhận thấy đây là nhiệm vụ hết sức quan trọng. Có rất nhiều người cùng chung sứ mệnh với tôi và chúng tôi được gọi là “Đội Xe Không Kính”. Sở dĩ có tên này vì chúng tôi là tài xế, lái ô tô không kính mà sao không có kính, đơn giản vì bom giật, bom rung khủng khiếp, kính vỡ. Ai nói không có kính thì không lái được ô tô, thì ô tô chỉ cần máy hoạt động và tài xế là có thể chở đủ thứ.
Ngồi trong buồng lái mà cứ như ngồi ngoài trời, thoáng đãng và nhàn nhã, tự dưng thấy kính chỉ thêm phiền. Xe có kính thỉnh thoảng bị mờ, khi bẩn phải lau, lau. Không cần đeo kính, chúng tôi có cảm giác như đang hòa mình vào khung cảnh trên đường, cảm giác lái chân thực và sống động biết bao. Tôi cứ nhìn đất, nhìn trời, thẳng về phía trước. Gió, ánh sao, tiếng chim và con đường, tất cả ùa vào buồng lái.
Xe không kính bám bụi lắm, tóc xịt bạc phơ nhưng không sao, mặt mũi lấm lem cũng góp vui cho mọi người. Một người bạn đùa: "Gôm xịt tóc trắng như ông già". Cả đám phá lên cười. Châm điếu thuốc, cùng nhau cười, đó là niềm vui của người lính lái xe. Lái xe không kính, chúng tôi lái xe với thái độ cẩu thả, mưa nắng không kể, ướt áo rồi gió thổi khô áo, xe cứ lao đi không ngừng, để rồi chúng tôi sớm vào Nam. Chúng tôi phóng xe từ trong bom xuống, như đi ra khỏi ranh giới sinh tử, nhìn thấy bạn bè ai cũng hớn hở vui mừng, chưa kịp kể chuyện, đã ôm chầm lấy nhau mà vội bắt tay nhau bước qua. đống đổ nát. cửa sổ: “Chúc đồng chí lên đường bình an!” Khi nghỉ ngơi, đổ xăng cho xe, anh em cùng nhau dọn dẹp bếp núc, nhóm lửa nấu cơm. Chung bát đũa, coi nhau như người trong nhà, tự nhủ lòng nghỉ ngơi một lát rồi lại lên đường vì miền Nam đang chờ. Rồi những chiếc xe không kính không chỉ thiếu kính mà còn không có đèn, không mui, cốp trầy xước. Tuy nhiên, chiếc xe vẫn cùng bộ đội hướng về Nam mà chạy.
Phải thừa nhận rằng tấm lòng, ý chí và sự kỳ vọng của những người lính lái xe chúng tôi lúc đó chỉ hướng vào Nam, chỉ cần chúng tôi còn sống, xe sẽ tiếp tục đi. Nhớ đồng đội ơi, hỡi những chiếc xe không kính...
--KẾT THÚC--
https://thuthuat.taimienphi.vn/dong-vai-nguoi-linh-lai-xe-ke-lai-bai-tho-ve-tieu-doi-xe-khong-kinh-69342n
Để rèn luyện tốt hơn kĩ năng phân tích hình ảnh rực rỡ trong bài thơ, âm điệu, giọng điệu của bài thơ, các em có thể tham khảo một số bài soạn sau: Phân tích khổ thơ 1 2 Bài thơ về tiểu đội xe không kính Phân tích hình ảnh người lính lái xe trong bài thơ về tiểu đội xe không kính, Phân tích đoạn thơ trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính Phân tích khổ thơ 6 Bài thơ tiểu đội xe không kính.
Xem thêm các bài viết hay về Hỏi đáp văn học
[rule_{ruleNumber}]
#Chơi #chơi #lính #lính #lái xe #tường thuật #Bài thơ #về #lính #đội #ko #kính
Bạn xem bài Đóng vai chú bộ đội lái ô tô và kể lại bài thơ về tiểu đội xe không kính Bạn đã khắc phục sự cố bạn phát hiện ra chưa?, nếu không, vui lòng nhận xét thêm về Đóng vai chú bộ đội lái ô tô và kể lại bài thơ về tiểu đội xe không kính bên dưới để vpc.org.vn thay đổi và hoàn thiện nội dung tốt hơn phục vụ độc giả! Cảm ơn bạn đã ghé thăm website THPT Trần Hưng Đạo
Thể loại: Văn học
#Chơi #chơi #lính #lính #lái xe #tường thuật #Bài thơ #về #lính #đội #ko #kính
Danh sách từ khóa người dùng tìm kiếm:
đóng vai người lính kể lại bài thơ về tiểu đội xe không kính
đóng vai chú bộ đội trong bài thơ về tiểu đội xe không kính
đóng vai chú bộ đội kể lại bài thơ về tiểu đội xe không kính
đóng vai một người lính trong một đội xe không kính
đóng vai chú bộ đội lái ô tô và kể lại bài thơ về tiểu đội xe không kính
đóng vai chú bộ đội trong bài thơ tiểu đội xe không kính
Đóng vai kể lại tiểu đội xe không kính
đóng vai chú bộ đội lái ô tô trong bài thơ về tiểu đội xe không kính
đóng vai một chiếc xe đội không có kính
đóng vai người lính kể lại bài thơ về tiểu đội xe không kính ngắn gọn
Xem thêm: volunteering offers many of the same social benefits
Nguồn: vpc.org.vn
Bình luận